Đức Chúa Trời
Chân-Giả luận
Khoa Học & Triết Lý
Văn Hoá & Xã Hội
Thời xưa bên Trung Quốc, có một người họ Việt thường đến triều cống vua Thành Vương nhà Châu. Vì người họ Việt hay bị lạc đường khi về, Châu Công sáng chế một chiếc xe chỉ nam để đưa ông về. Cái địa bàn ngày nay được chế tạo theo chiếc xe chỉ nam ấy.
Còn Giáp Tý thì do vua Hoàng đế truyền cho ông Đại Náo đặt ra: lấy giáp, ất, bính, đinh, mậu, kỷ, canh, tân, nhâm, quí làm thiên can; lấy tý, sửu, dần, mẹo, thìn, tỵ, ngọ, mùi, thân, dậu, tuất, hợi làm địa chí; hai bên hợp lại thành Giáp Tý.
Như vậy, việc sáng chế ra xe chỉ nam là để chỉ đường; còn việc sáng lập ra Giáp Tý là để ghi chép năm và tháng, chứ không phải vì việc xây nhà hay làm mồ mả. Người xưa làm việc gì cũng không cần chọn ngày, chọn giờ hay xem phương hướng. Ngày nay, các nước Tây phương cũng vậy. Vậy mà công việc của họ cũng vẫn thuận lợi, không có hại gì cả. Người Việt Nam bắt chước những tập tục của người Trung Quốc, cứ làm việc gì hay đi đâu đều phải xem lịch để chọn ngày, hoặc rước thầy chọn hướng. Thật là phí công vô ích vì không hiệu nghiệm gì cả.
Có hai đám cưới cùng tổ chức một ngày, một giờ, nhưng về sau kết cuộc khác nhau. Hoặc hai cửa hàng khai trương cùng ngày, cùng giờ, nhưng về sau việc kinh doanh thành, bại cũng không như nhau. Vậy thì chọn ngày mà làm gì? Quyền giáng họa, ban phước đều thuộc về Đức Chúa Trời. Làm lành được phước, làm dữ mang họa, đều do mình cả, không can hệ gì đến ngày, giờ và phương hướng.
Trong thời thượng cổ, không ai xem tuổi, chọn ngày cho việc cưới xin. Hễ trai và gái xứng đôi, tâm đầu ý hợp thì ấy là thiên duyên Trời định, ngày nào thuận tiện thì tiến hành hôn lễ.
Đời nhà Hán, rợ Hung nô cường thịnh ở phương Bắc, luôn lăm le muốn cưới công chúa của vua Trung Quốc cho đông cung thái tử của họ. Ông Lữ Tài bày mưu lập kế, diễn trò Bát Sơn Giao Chiến để ngăn trở việc cầu hôn này, rồi lấy con gái của thường dân thế vào. Vậy mà từ đó về sau, người đời cứ tưởng là việc thật nên mỗi khi dựng vợ gả chồng cho con cháu đều tránh cái tuổi nằm về cung bát sơn tuyệt mạng, và cầu cho được lục hiệp trường sinh.
Việc mê tín xem tuổi ấy đã tạo ra không biết bao nhiêu là thảm trạng trong gia đình! Nhiều gia đình tan nát, để bỏ nhau, thậm chí có nhiều người phải tự tử để tránh sự ép uổng của gia đình hủ lậu vì không lấy được người mình yêu mà phải lấy người mình không yêu.
Người tin Chúa không xem tuổi khi kết hôn. Nam nữ kết hôn với nhau đều vâng phục ý Chúa. Xưa có câu: “Lương duyên do túc đế, giai ngẫu tự Thiên thành.”